Hồi nhỏ, tui
mê chơi điện tử lắm (game ý). Mẹ thường cho tui 2 nghìn để đi học.
Tất nhiên rồi, làm gì có chuyện tui dùng nó để ăn sáng 😁😁 (nên tui còi cọt như bây giờ nè)
Rồi
một ngày nọ,
Trong cái khó ló cái khôn, kể từ ngày hết tiền chơi game thì các sản phẩm "trò chơi trí tuệ" từ giấy cứng và bìa carton của tui bắt đầu được ra lò.
Nhìn cùi bắp vậy thôi chứ chơi vui lắm hén. Các cơ chế điều khiển đừng hỏi độ phức tạp nữa. Ăn đứt ba cái trò chơi tào lao trên máy tính.
Lũ bạn tui cũng nhờ thế mà được chơi ké các trò chơi thật hữu ích 😁😁
Cơ mà, làm gì có chuyện tui cho chơi free mãi.
Tui cho chơi thử để nhem thèm thôi. Muốn chơi tiếp thì tụi bây bỏ 1 viên bi hoặc 1 lá ảnh siêu nhân vào đây. Ko có bi thì đưa đây 1 nghìn tau bán cho 7 viên 😁😁 Tụi bây muốn chơi solo ko? Bỏ vào đây 5 viên, thắng thì ăn 4 viên thua mất hết (À mà cơ chế điều khiển thì do tui thiết kế nên muốn thắng nghe khó) 😋😋
Ôi ngày ấy tui mới giàu làm sao. Cứ chiều chiều lại xách cái thùng game bằng giấy đi quanh xóm gạ lũ bạn chơi cùng. Bây giờ lớn rồi, tui nghèo như gì á. Toàn phải chơi những trò do người khác tạo ra
Đọc tiếp: Cách tôi vượt qua cảm xúc bế tắc và suy sụp