Hà Nội
năm ấy và tôi - Ảnh: St
Nhật ký Hà Nội - mùa hè 2014
Tôi ko biết mình đã lang thang trên đường Giải Phóng bao nhiêu
ngày nữa, trước khi tìm được cho mình một công việc. Một công việc cho 2 tháng
hè sắp tới, trước khi quay lại Huế và tiếp tục làm một cậu sinh viên năm 2 Nông
Lâm. Tôi chỉ mong kiếm được một chút tiền từ mảnh đất Hà Nội này, để trở về, rồi
thực hiện vài ý tưởng vớ vẩn. Những ngày tháng mơ mộng ấy, mong muốn của tôi chỉ
đơn giản có thế.
À. Tụi tui xin làm bồi bàn cho một nhà hàng tên là Bờm Tèo ở đường Giải Phóng nữa nè. Lần gần nhất quay lại Hà Nội, tôi không thấy nhà hàng đó nữa, nó được xây lại và đổi tên rồi.
Vô vàn những cái dại của hai đứa dần lộ ra. Cái kết là hai đứa tui quay lại Huế bằng tiền có được từ việc bán chiếc iphone 3 của ông bạn tôi. Đủ để thấy là cuộc sống này ko màu hồng như một đứa trẻ 18 tuổi ngày ấy nghĩ.
5 năm trôi qua, thứ duy nhất tôi tiếc nuối, chỉ đơn giản là một ngọn lửa nhiệt huyết. Sự nhanh nhẹn, sự yêu đời, sự khở dại. Những thứ mà mãi tận sau này, tôi cố gắng đến cùng cũng chẳng thể tìm về được.
Tôi
chẳng nhớ là mình đã ngủ bao nhiêu đêm trên ghế đá ở công viên LêNin, xung
quanh là vô vàn những người vô gia cư. Hay cùng ông bạn của tôi ngủ gục trước
nhà ga cho tới 2,3h sáng mới thức giấc. Thứ duy nhất mà tôi nhớ được, chỉ là có
một thằng nhóc bán đồ uống trước cổng nhà ga. Cậu ta tầm 10 tuổi, nhưng có lẽ
thông minh và biết nhiều chuyện trên đời này hơn tôi nữa. Tôi - một thằng 18
tuổi ngây ngô.
Vốn
liếng duy nhất mà tôi có lúc ấy, chẳng có gì ngoài một trái tim rực lửa, một sự
nhiệt
huyết đến kỳ lạ. Một thứ mà tôi ước gì nó có thể tồn tại mãi mãi.
Nhưng
không, ngọn lửa ấy chỉ còn là một đống tro tàn lạnh lẽo.
Chuyến đi Hà Nội đã không đẹp như tôi mơ. Tụi tui mua 1 chiếc xe đạp cũ ở quận Hai Bà Trưng, sau đó đạp lên Cầu Giấy để xin vào làm nhân viên bơm xăng theo hướng dẫn trên một tờ rơi ở bên đường. Ngây thơ vô số kể, tại văn phòng làm việc của họ, tôi được dẫn lên tít trên Bắc Từ Liêm, mà ra tận ngoại thành cơ. Tại đó, tôi đã đóng gần hết số tiền mình có để làm thủ tục, từ tiền đồng phục rồi tiền bảo hiểm, tiền gì gì đâu đủ thứ tiền trên đời. Kết quả thì đó là một công ty mối giới việc làm lừa đảo.
Ngây thơ đến đáng yêu.
Chuyến đi Hà Nội đã không đẹp như tôi mơ. Tụi tui mua 1 chiếc xe đạp cũ ở quận Hai Bà Trưng, sau đó đạp lên Cầu Giấy để xin vào làm nhân viên bơm xăng theo hướng dẫn trên một tờ rơi ở bên đường. Ngây thơ vô số kể, tại văn phòng làm việc của họ, tôi được dẫn lên tít trên Bắc Từ Liêm, mà ra tận ngoại thành cơ. Tại đó, tôi đã đóng gần hết số tiền mình có để làm thủ tục, từ tiền đồng phục rồi tiền bảo hiểm, tiền gì gì đâu đủ thứ tiền trên đời. Kết quả thì đó là một công ty mối giới việc làm lừa đảo.
Ngây thơ đến đáng yêu.
À. Tụi tui xin làm bồi bàn cho một nhà hàng tên là Bờm Tèo ở đường Giải Phóng nữa nè. Lần gần nhất quay lại Hà Nội, tôi không thấy nhà hàng đó nữa, nó được xây lại và đổi tên rồi.
Vô vàn những cái dại của hai đứa dần lộ ra. Cái kết là hai đứa tui quay lại Huế bằng tiền có được từ việc bán chiếc iphone 3 của ông bạn tôi. Đủ để thấy là cuộc sống này ko màu hồng như một đứa trẻ 18 tuổi ngày ấy nghĩ.
5 năm trôi qua, thứ duy nhất tôi tiếc nuối, chỉ đơn giản là một ngọn lửa nhiệt huyết. Sự nhanh nhẹn, sự yêu đời, sự khở dại. Những thứ mà mãi tận sau này, tôi cố gắng đến cùng cũng chẳng thể tìm về được.
5
năm trôi qua, thứ duy nhất mà tôi thất vọng, đó chính là bản thân mình. Ngày còn
18 đôi mươi, tôi đã luôn khao khát một điều, rằng sau này sẽ trở thành một
người đầy khôn ngoan, đi nhiều, trải nghiệm nhiều, giàu có, nhanh nhẹn và trí
tuệ. Tôi đã mong và quyết tâm trở thành một người như thế.
Nhưng
không, tôi bây giờ lại là một kẻ thất bại, trầm cảm, sống thu mình và chẳng có
kiến thức hay kỹ năng gì nhiều trong cuộc sống này cả. Có cơ hội và trải nghiệm
nhiều hơn người khác, nhưng chẳng học hỏi được bao nhiêu. Thật kém cỏi
Bài viết trước: Cách tôi vượt
qua cảm xúc bế tắc và suy sụp